Giữa mùa dịch lại thấy quý hơn những bữa cơm nhà. Chúng ta đã ăn bỏ qua những bữa cơm nhà do mẹ nấu, vợ nấu chỉ vì một vài thú vui ngày thường.
Người ta nói "trong cái rủi có cái may" quả là không sai, dịch bệnh đã khiến không ít người thất nghiệp, trong đó đó một vài thành viên của gia đình tôi. Tài chính bắt đầu trở nên hạn hẹp hơn so với trước rất nhiều. Tuy nhiên, tôi không còn nghe thấy những tiếng cãi vã hay trách móc quá nhiều. Có vẻ như, thời điểm khó khăn này lại vô tình khiến mọi người hiểu và thông cảm cho nhau nhiều hơn.
Bữa cơm nào cũng đông đủ cả nhà
Trước khi dịch covid hoành hành và trước lệnh cách ly toàn xã hội "năm thì mười họa" gia đình tôi mới có một bữa cơm đầy đủ mọi thành viên trong nhà. Nhưng hơn nửa tháng trở lại đây, bữa nào cũng phải dạn 9 - 10 cái chén, đôi đũa. Căn bếp của mẹ từ chốn bình yên nay trở nên nhộn nhịp, ồn ào tiếng nói cười.
Nhà tôi ngày nào cũng giống như có cỗ lớn, dù không phải ăn uống sơn hào hải vị, chỉ đơn giản nhà có gì nấu đó nhưng mâm cơm lúc nào cũng đầy đủ các món yêu thích.
Căn bếp giờ đây không còn là của mẹ mà nó được chia đều cho chị gái, chị dâu, anh trai, anh rể và tôi nữa. Cứ mỗi bữa là giành nhau trổ tài, ngày nào cũng được ăn đặc sản của nhiều đầu bếp "đẳng cấp thế giới".
Ngày thường ai cũng ăn vội ăn vàng để còn lo công việc, buôn bán, đưa đón con đi học,... chẳng mấy khi mọi người thư thả vừa ăn vừa nói chuyện. Nhưng nay thì bữa cơm có thể kéo dài 1 - 2 giờ đồng hồ, mọi người cứ quây quần vừa thưởng thức các món ngon vừa tranh thủ tâm sự, trêu đùa. Ăn cơm xong cũng ngồi yên tại chỗ ăn tráng miệng rồi nói đủ thứ chuyện trên đời.
Mỗi bữa cơm nhà thắt thêm một sợi dây tình cảm
Từ trước đến nay mọi người vẫn yêu thương và đùm bọc nhau, tuy nhiên điều đó không được cảm nhận quá rõ ràng và thường xuyên. Nhưng từ khi cơm nhà đầy đủ mọi người, cái được gọi là "hơi ấm gia đình" được vun đắp và rõ rệt hơn hẳn.
Ngay cả đám trẻ con, vốn chỉ quấn lấy ba mẹ nay cũng dần chia sẻ đều tình cảm cho tất cả mọi người trong nhà. Ăn cơm không cần mẹ đút, có thể tự thi nhau ăn hoặc bất kỳ ai cũng dỗ chúng ăn. Tối đến đi ngủ cũng không cần mẹ, hôm thì ngủ với ông bà, hôm ngủ với chú thím, hôm thì ngủ với cô út.
Dĩ nhiên là rất mong dịch sớm được kiểm soát, hết dịch để quay lại với công việc bình thường. Nhưng thứ mà tôi vẫn muốn được giữ lại chính là những bữa cơm nhà với đầy đủ mọi thành viên trong nhà. Sau này khi hết dịch, dù không phải ngày 02 bữa phải đông đủ, nhưng ít nhất là quây quần trong bữa cơm tối hoặc ít nhất là 2 ngày cuối tuần.
Không gì ngon bằng cơm nhà, không đâu ấm áp, hạnh phúc bằng tình cảm của gia đình. Dù mai này có lập gia đình, có bận bịu thế nào đi chăng nữa thì điều phải giữ được chính là cơm nhà.